XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 5

 Chương 14
 - Sao vậy cô sợ sao? – Nhìn Thiên Mỹ nhíu mày suy nghĩ, Phạm Chính hỏi.
 - Yên tâm, từ lúc này đến lúc thực hiện nhiệm vụ được giao vẫn còn hơn nửa năm nữa, cô nên suy nghĩ xem làm thế nào. Ngưng một lúc anh ta lại tiếp tục.
 - Cô nương đã từng nghe thấy “Mỹ nhân kế” chưa?
 Thiên Mỹ vốn lúc đầu cũng nghĩ đến Trần Kiệt bắt cô về có mục đích dùng làm mỹ nhân kế, nhưng có lẽ vì cô không biết đi đâu hơn nữa cũng là do lúc đầu sợ chết lên bắt buộc phải đi theo họ. Đã có lúc thấy Trần Kiệt 2 lần giúp mình, Thiên Mỹ đã nghĩ có lẽ mọi việc sẽ không quá tệ, và biết đâu anh ta động lòng trắc ẩn có ngày thả cô đi. Nhưng lúc này nghe Phạm Chính nói cô biết rằng mình đã quá tin vào trực giác, tin vào Trần Kiệt, Văn Sơn. Thiên Mỹ thở dài đáp lại đúng một từ:
 - Biết.
 Phạm Chính thấy cô bình tĩnh như vậy cũng khá ngạc nhiên, quả nhiên cô đã dự liệu trước vấn đề này, nhưng đối với một cô gái mà nói có thể thả nhiên trả lời như vậy thậy không dễ.
 - Ta đoán cô đã lường trước mình đến đây để làm gì. Ban đầu lão gia quả đúng muốn sử dụng ngay cô để xử lý tên tham quan Nguyễn Văn Lương, tuy nhiên bây giờ ngài lại quyết định dùng cô để thực hiện vào nhiệm vụ cao hơn. Có thể thấy cá tính đặc biệt của cô nương, lão gia đang đánh giá cô rất cao. – Phạm Chính dừng lại, nhìn Thiên Mỹ nhấp miệng uống một hớp trà rồi hỏi cô:
 - Ta đã nói khá nhiều việc cho cô nương nghe rồi, giờ cô nương có muốn hỏi gì nữa không.
 Từ đầu đến cuối Thiên Mỹ chỉ im lặng ngồi nghe, thấy Phạm Chính hỏi vậy cô ngước mắt lên nhìn thẳng hắn và hỏi:
 - Vậy thực sự ngươi chỉ dạy võ cho ta thôi sao?
 - Cô nương thực quá tỉnh táo, quả nhiên từ lần gặp đầu ta đã biết cô nương quả là một thanh kiếm tốt chưa ai mài mà. Ta cũng nói thẳng với cô, ngoài việc dạy võ, ta còn là người sẽ khuyên cô nương tình nguyện giúp sức cho kế hoạch của chúng ta. Nếu thành công cô nương có thể lưu danh sử sách. – Phạm Chính nhìn thẳng vào mắt Thiên Mỹ rồi nói chắc như đinh đóng cột.
 - Còn nếu không ta sẽ trở thành con tốt thí mạng cho các người, để rồi người đời sau nhìn vào phỉ nhổ phải không. – Thiên Mỹ cũng đáp lại không hề nhún nhường, e sợ.
 - Việc lớn nào cũng cần có sự mạo hiểm thì mới có thể thành công, ta nói thẳng với cô là để cô nương chuẩn bị tư tưởng thật tốt. Còn giờ đây cô đã vào đây liệu còn có thể tìm cách đưa chân xuống thuyền?
 - Từ lúc đưa về đây thì ta đã không còn sự lựa chọn nào nữa phải không? Vậy trong thời gian qua những món ngươi đưa ta ăn, cùng ta trò chuyện cũng chỉ là chiêu trò để lấy lòng ta thôi phải không?
 - Từ nay đến lúc thực hiện nhiệm vụ còn hơn nửa năm, cô nương hãy từ từ suy nghĩ, hãy nghỉ đi. – Phạm Chính không trực tiếp trả lời Thiên Mỹ mà rời đi.
 Những điều Phạm Chính nói với Thiên Mỹ không hề sai nhưng tất nhiên đó không phải là tất cả. Thực tế hắn được lệnh huấn luyện Thiên Mỹ thành một cô nương không chỉ biết văn mà còn biết võ để phục vụ cho mục đích lớn của đại nhân. Bản thân Phạm Chính cũng là một sự trắc nghiệm cho Thiên Mỹ, nếu Thiên Mỹ nhanh chóng ngả vào lòng hắn ta và nghe theo yêu cầu của anh ta thì mọi việc không cần bàn, chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng Thiên Mỹ thực tế chỉ coi hắn ta là bằng hữu, Thiên Mỹ không có gì ràng buộc với tổ chức bảo cô nghe theo cũng thật khó. Thiên Mỹ có vẻ đã để ý đến Trần Kiệt, nhưng Trần Kiệt xưa nay rất trọng tình cảm. không bao giờ dùng tình cảm để yêu cầu người khác làm việc cho mình, mà để lâu Trần Kiệt lại có tình cảm lại với Thiên Mỹ thì hết sức nguy hiểm. Giờ nói với Thiên Mỹ những điều này là mong rằng cô sẽ tình nguyện hợp tác làm cộng sự. Tình thế xấu nhất phải dùng đến nhục hình ép buộc quả thật Phạm Chính không muốn Thiên Mỹ bị rơi vào.
 Thiên Mỹ lúc này đang trầm tư suy nghĩ về những khả năng có thể xảy ra với mình, cuối cùng cô vẫn quyết định lập kế hoạch để trốn! Trong nửa năm Thiên Mỹ sẽ tìm cách tích trữ nguồn lực để bỏ trốn. Cô tin rằng nếu tập trung học võ công và chữ viết nhất định có ích cho việc chạy trốn. Trước mắt cứ đồng ý với họ mọi việc có lẽ sẽ sống, nếu giờ mà từ chối nhất định sẽ bị ép đến chết đi sống lại cũng nên. Thiên Mỹ tự hỏi Trần Kiệt quả thực vô tình ném mình đi như vậy sao? Cô đành cười buồn mà quên đi mọi việc trước đây, quyết không tin ai trong cái xã hội phong kiến này, trốn ra ngoài nhất định phải tìm cách trở về càng nhanh càng tốt.
 Việc Thiên Mỹ bỏ trốn, Phạm Chính cũng đã lường trước, tăng cường canh gác trong phủ, sai nha hoàn để ý từng hành động của cô. Ngày hôm sau Thiên Mỹ gặp lại Phạm Chính và nói đồng ý giúp sức khiến hắn không biết cô thật lòng hay giả dối đây.
 - Có gì đâu chứ, chỉ là giúp các người thực hiện kế hoạch, còn ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp. Chết thì ai chẳng sợ, nhưng chết muộn một chút vẫn là tốt hơn. – Thiên Mỹ nói thêm để hắn yên tâm.
 Thấy Thiên Mỹ dốc lòng học tập, Phạm Chính cũng rất vừa lòng. Nhưng kể từ sau đó, cô không muốn nói chuyện riêng với Phạm Chính nữa và cũng từ chối đàm đạo về ẩm thực, khiến hắn cũng tiếc nuối, trống trải vô cùng.
 Phạm Chính quay ra kể lại những sự việc này lại cho Trần Kiệt, lúc đó Trần Kiệt vừa lành vết thương đang luyện kiếm trong vườn. Vì lần trước hắn xoay người chỉ kịp đưa tay trái lên đỡ kiếm của địch, tay phải vẫn đang cầm kiếm chém tên khác nên giờ việc cầm kiếm không có trở ngại nào lớn. Nghe Phạm Chính kể vậy, Trần Kiệt thản nhiên nói:
 - Ngươi kể về cô ta cho ta làm gì, đó là việc của ngươi lo liệu hay muốn thử xem ta có còn động tâm hay không? – Mũi kiếm lúc này lại quay ra đâm về phía Phạm Chính. Phạm Chính nhanh chóng né kiếm.
 - Ngươi thật gian trá. – Phạm Chính lên tiếng. Hai người kẻ đánh người né như vậy sau một hồi cùng ngồi xuống nói chuyện.
 - Thân thủ rất tốt, xem ra ngươi luyện kiếm với mỹ nhân rất vui vẻ. – Trần Kiệt lên tiếng trước.
 - Quả là Thiên Mỹ đã tiến bộ không nhỏ, tuy nhiên cái tính cách hay dùng mấy võ công mèo cào để đánh lại ta lúc yếu thế thì vẫn không thay đổi.- Phạm Chính cười đáp.
 - Hai hôm nay ngươi đều đến chỗ ta phàn nàn Thiên Mỹ thế này, Thiên Mỹ thế kia, chẳng lẽ ngươi đã để ý đến nàng ta? – Trần Kiệt cười giảo hoạt hỏi Phạm Chính.
hoàn chương 14

Chương 15

 - Ngươi lại nói điều không thể rồi, Phạm Chính ta là ai chứ. – Phạm Chính tức tối bỏ đi.
 Trần Kiệt nhìn theo hắn lắc đầu, trong lòng cũng có suy nghĩ, Thiên Mỹ sao lại đồng ý thực hiện theo? Với tính cách của cô ta không xách dao đến hỏi tội Trần Kiệt cũng lạ. Giờ cô ta lại không hề xuất hiện trước mặt làm Trần Kiệt càng thêm khó hiểu, chợt hình ảnh Thiên Mỹ khi ấy tắm ngoài suối lại hiện về khiến Trần Kiệt khó trấn tĩnh liền vung kiếm lên chém vào không khí. Người ngoài nhìn vào vẫn nghĩ rằng hắn chỉ đang luyện kiếm nhưng thực sự là hắn đang đuổi suy nghĩ về Thiên Mỹ trong đầu.
 Tối hôm đó Trần Kiệt không ngủ được, liền ngồi dậy đi dạo một vòng không biết từ lúc nào đã đến gần cửa phòng Thiên Mỹ, hắn nhanh chóng quay lại đi về thì bất chợp nghe thấy tiếng kêu lạ từ trong phòng phát ra. Là tiếng kim loại va vào nhau! Mượn ánh trăng sáng và khe cửa hé mở, Trần Kiệt ngó vào trong phòng tối thấy có bóng người đang cầm một chiếc trâm bạc – dưới ánh trăng chiếc trâm ánh lên màu bạc sáng - cất vào một tay nải có tiếng kêu leng keng của kim loại. Trần Kiệt nghi ngờ là trộm nhưng sợ kinh động mọi người biết và hỏi sao giờ này còn xuất hiện ở đây, hắn liền nhanh chóng đạp bật cửa sổ, chiếc chốt cửa mỏng manh bị gãy rơi xuống sàn nhà. Thiên Mỹ bàng hoàng ngước mắt nhìn lên, thấy dưới ánh trăng sáng vẻ một người khá cao đang đứng ngược sáng, biết mình khó sống nhưng Thiên Mỹ vẫn lên tiếng hòng thương lượng:
 - Ngươi là ai? Đừng có lại gần!
 Vốn định động thủ nhưng khi nghe rõ đó là tiếng của Thiên Mỹ, Trần Kiệt mới dừng lại hỏi cho rõ:
 - Thiên Mỹ?
 Là giọng Trần Kiệt! Thiên Mỹ không biết tại sao lại thấy sự lo lắng được giảm bớt, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tại sao giờ này anh ta còn ở đây? Giờ sắp tới giờ Tý mọi người lúc này đã ngủ say cả rồi chứ! Ngậm ngừng giây lát cô vẫn quyết định hỏi:
 - Ngươi là Trần Kiệt? Sao giờ này ngươi còn ở đây?
 - Cái đó… không quan trọng, ta muốn hỏi cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ định bỏ trốn sao?
 - Không..không, chỉ là ta thấy không tin tưởng đám nha hoàn lên tự mình cất lại những đồ quý giá này thôi.
 Trần Kiệt nhịn cười, cô ta tưởng hắn là kẻ ngốc chắc:
 - Vậy cô cho chúng vào tay nải là có ý gì, đừng nói là chỉ để tránh mất cắp, cô đừng cho ta là kẻ ngốc! – Trần Kiệt nói bằng giọng không to nhưng lạnh tanh khiến Thiên Mỹ có vài phần hoảng hốt, biết che dấu được nữa liền tung bài ngửa với hắn:
 - Đúng ta định bỏ trốn đó, tuy không phải là bây giờ … nhưng như vậy thì người định làm gì ta, có giỏi ngươi giết ta đi, ta cũng vì ngươi ép mà lâm vào bước đường này!
 Trần Kiệt chăm chú nhìn vào khuôn mặt chỗ sáng chỗ tối, dưới ánh trăng khuôn mặt đang kiên định cãi lý với hắn lại làm hắn thêm đau đầu, thờ dài hắn nói:
 - Cô đã đồng ý nhận nhiệm vụ, lại mất bao công sức dạy dỗ, huấn luyện của đại nhân, cô nghĩ có thể chạy thoát được sao?
 - Đó là việc của ta, chỉ cần ngươi tha cho ta lần này nhất định ta sẽ tìm cách trốn được! – Thiên Mỹ quả quyết.
 - Với võ công thấp kém mới học và chút trang sức này cô có thể trốn được bao xa? Ta khuyên cô lên an phận thủ thường, nữ nhân các ngươi chẳng phải chỉ mong lấy chồng được sao, giờ cô không những lấy được chồng còn đại phú đại quý, chỉ là giúp đại nhân chúng ta thu thập tin tức, nói vài điều hay với phu quân. Chẳng lẽ được vậy không tốt hay sao?
 - Hừ, Trần Kiệt ta đã đánh giá ngươi quá cao, không ngờ trong đầu ngươi chỉ có được ý nghĩ như vậy. Thiên Mỹ ta, tuyệt – đối – không – lấy – người – mình – không – có – tình – cảm. Ta đến đây là để giúp ngươi thật, nhưng đó là bởi vì ta tin ngươi và Văn Sơn sẽ không ép ta làm việc quá đáng. Nhưng giờ suy nghĩ lại, ta tự thấy mình không thể nghe theo các người sắp đặt như vậy, ta đi có gì sai?
 - Cô! Cái người đàn bà ngu ngốc, được ta có thể tha cho cô lần này, nhưng tuyệt đối đừng có cái ý nghĩ ngu xuẩn sẽ trốn được khỏi đây. – Nói rồi Trần Kiệt quay lưng bỏ đi.
 Thiên Mỹ cũng không nói gì thêm, ý cô đã quyết, nhất định phải rời khỏi đây bằng mọi giá!
 Trần Kiệt lại khác, cứ nghĩ rằng Thiên Mỹ có thể đã nghĩ thông suốt quyết định theo họ, nhưng không ngờ cô vẫn có ý định bỏ trốn. Những lời mà Thiên Mỹ nói khiến Trần Kiệt khá đau đầu, sao trong đầu cô lại có lắm ý nghĩ khó hiểu như vậy? Thứ tình cảm cô nói là thứ gì chứ?
 Không biết tại sao từ hôm đó Trần Kiệt rất để ý những tin tức của Thiên Mỹ. Trần Kiệt thường tỏ ra vô ý hỏi Phạm Chính:
 - Ngươi có nghe bên khu phía Bắc có mất trộm không?
 - À gần đây Thiên Mỹ liên tục phàn nàn, không biết những đồ trang sức của cô ta không cánh mà bay không biết có phải nha hoàn ăn trộm hay cô ta đãng trí để đâu. Ta bảo rằng sẽ bẩm báo việc này nhưng cô nương đó nhất quyết bảo không cần sợ liên lụy đến những nha hoàn gia cảnh vốn nghèo khổ có lẽ chỉ là tũng quẫn nhất thời. Huynh cũng biết chuyện này sao? Có lẽ ta nên cho người điều tra mới được.
 - Ta thấy không cần đâu, việc chỉ có mỗi cô nương đó bị mất, thì để cô ta tự giải quyết đi. – Không biết vì sao nghe cái cớ ngớ ngẩn của Thiên Mỹ mà Trần Kiệt lại thấy yên tâm, chẳng lẽ hắn đang muốn che dấu cho cô?
 Phạm Chính vẫn hay kể lể về những việc Thiên Mỹ, khác với những lần lẩn tránh trước đây, Trần Kiệt giờ lại rất chăm chú nghe Phạm Chính kể. Nhưng chỉ mấy ngày sau Trần Kiệt lại được lệnh đi làm việc, lần đi làm việc này kéo dài hơn một tháng.
 Trong thời gian đó, Thiên Mỹ vẫn tích cực luyện tập võ công, trau dồi chữ Hán. Chữ viết tượng hình thật khó học hơn rất nhiều chữ latinh. Thiên Mỹ không đặt mục tiêu cao nào cả chỉ cần đọc được mặt chữ đơn giản là được. Võ công của Thiên Mỹ giờ cũng tiến bộ không ít, đã có thể đánh thắng vài tên sai nha trong phủ. Trước kia Phạm Chính cho cô nửa canh giờ nghỉ sớm, nhưng từ khi biết tin về nhiệm vụ, Thiên Mỹ không muốn nghỉ nửa canh giờ đó nữa mà dốc lòng luyện tập.
 Thiên Mỹ quyết không nói chuyện ngoài võ công với Phạm Chính làm hắn buồn bực không thôi. Trước kia có thể chơi ra chơi, học ra học nhưng từ khi Thiên Mỹ thể hiện quyết tâm của mình, không nói chuyện riêng, Phạm Chính trong lúc dạy Thiên Mỹ luôn tìm cớ nói lảng sang chuyện khác:
 - Hôm qua ta có thử một món ăn nghe nói là món bánh nổi tiếng của phía nam, mùi vị cũng khá, nhưng ta hỏi cách làm họ nhất định không nói. Ngươi nói xem bọn người đó có bí quyết gì mà đòi dấu kín chứ?
 - Phạm võ sư, chiêu thức này đánh như vậy đúng không? – Thiên Mỹ hoàn toàn không có ý định để ý tới lời Phạm Chính làm hắn tức không thể xả.
 Cuối cùng Phạm Chính không thể chịu đựng được nữa, một hôm hắn bùng nổ:
 - Thiên Mỹ rốt cuộc cô định cứ như vậy mà không nói chuyện khác với ta sao?
Hoàn chương 15

Chương 16

 Trầm tư trong giây lát Thiên Mỹ thẳng thắn nói:
 - Huynh nói chuyện với ta chẳng phải chỉ để thuyết phục ta làm nhiệm vụ hay sao? Giờ ta đã chấp nhận rồi huynh không cần miễn cưỡng kể những câu chuyện đó cho ta nghe nữa.
 Phạm Chính bất ngờ trước câu trả lời của Thiên Mỹ, hắn thở dài, cười khổ đáp:
 - Ta không phải miễn cưỡng nói chuyện với cô nương, nếu cô nương cho rằng như vậy thì chúng ta quả thật không có gì để nói thật. Nhưng Thiên Mỹ à, quả thật nói chuyện với cô ta rất vui. – Ngừng lại một chút rồi Phạm Chính tiếp tục nói. – Có lẽ từ mai ta sẽ không đến nữa, võ công cô nương chỉ cần luyện tập lại những chiêu thức căn bản này là được, cũng không cần cô nương phải làm sát thủ gì nên cô chỉ cần biết vậy là được rồi. Có thể cuối giờ ta quay lại kiểm tra cô nương luyện đến đâu.
 Nói rồi Phạm Chính định bỏ đi, Thiên Mỹ rất bất ngờ, võ công thấp kém như vậy có thể đánh được bao nhiêu chứ. Cô vội hỏi:
 - Dạy ít võ công như vậy thì dạy ta có tác dụng gì chứ?
 - Ha ha dạy cô võ công chỉ để cô có thân thủ linh động một chút, gặp mấy tên thị vệ bình thường có thể ứng phó, leo cây nghe trộm cũng không vấn đề. Ta thấy dạy thêm cho cô với khả năng lĩnh hội tốt như lúc này biết đâu cô lại dùng võ công mà trốn khỏi đây cũng nên.
 “Đúng rồi đó! Dạy ta ít như vậy sao có thể bỏ trốn được đây, hix hix”- tất nhiên Thiên Mỹ chỉ nghĩ vậy đâu thể nói, nhưng khuôn mặt cô bỗng ỉu xìu xuống.
 Thấy cô như vậy Phạm Chính còn tưởng cô không lỡ xa mình, tự nhiên có cảm giác vui vẻ trở lại:
 - Sao thế, chẳng lẽ cô lại không lỡ xa ta?
 Thiên Mỹ không trực tiếp trả lời câu hỏi, cô hỏi hắn một câu khác:
 - Sao huynh lại quan tâm đến các món ăn ngon như vậy?
 Phạm Chính vui như mở cờ trước câu hỏi đầy tính quan tâm này của Thiên Mỹ, anh ta tâm trạng tốt không ngại dấu diếm:
 - Đó là vì ta rất muốn sau này quốc thái dân an có thể mở một quán ăn ngon nức tiếng kinh thành, vang danh thiên hạ. Cô nương là người ta cảm thấy có vị giác tinh tế, hiểu được lòng ta, thực ra nếu là thời bình gặp nhau, cô nhất định sẽ trở thành tri kỷ của ta.
 - Ta cũng nghĩ vậy. – Thiên Mỹ không ngờ mơ ước của hắn lại đơn giản như vậy, xem ra không chỉ chiến tranh mà cả chính trị bất ổn cũng khiến ước mơ đơn giản. bình dị của con người lại trở lên xa vời vậy. Chỉ tiếc cô không phải người nơi đây, cô không thể không tìm cách trở về, không thể can dự vào việc chính trị để rồi biết đâu còn thay đổi cả lịch sử mất. Tất nhiên chỉ một mình Thiên Mỹ thì rất khó.
 - Sau này khi kế hoạch hoàn thành ta sẵn sàng mời cô về làm cố vấn giúp ta. – Phạm Chính mỉm cười nói thật lòng. Nhưng Thiên Mỹ kẽ cụp mắt nói một câu khiến hắn thật sự cảm thấy hết hy vọng:
 - Sẽ không có sau này, bởi vì từ lúc ta nhận được nhiệm vụ cùng ngươi hợp tác chúng ta đã không thể có giao tình sau này nữa rồi.
 Vậy là từ hôm đó Phạm Chính rất ít khi đến chỗ Thiên Mỹ, mỗi lần đến cũng chỉ nhìn cô luyện tập, có đôi khi cao hứng dạy cô thêm mấy chiêu thức đơn giản nữa. Hai người càng ngày càng xa cách.
 ******************************************************************************************

 Trần Kiệt sau khi nhận nhiệm vụ đã quay trở lại Thanh Hóa vì nhận được tin: dân chúng ở đây do mất mùa đói kém, người thì bỏ đi tha hương, kẻ ăn xin vật vờ, người chết đói ngày càng nhiều. Quan binh ở đây nghe lệnh cấp trên nhất quyết không mở kho phát lương cho dân chúng. Lần này Trần Kiệt đến đó là để bí mật phá kho thóc cứu đói. Tuy đây không phải việc vẻ vang gì nhưng trong tình hình vua không quan tâm dân, quan mượn thế vơ vét thì đây là việc duy nhất có thể làm.
 Đến đây đã nhiều ngày xem xét tình hình, quả như tin tức đã báo, tình hình nạn dân giờ hết sức phức tạp khiến hắn không khỏi nhíu mày. Sai Văn Sơn liên hệ với các huynh đệ đang nằm vùng để nắm rõ tình hình, mất cả đêm không ngủ để vạch ra kết hoạch phá kho thóc cùng huynh đệ. Nhất định không thể để thương vong về người quá lớn, số lương thực sau đó ngầm phát cho dân như thế nào đều phải lên kế hoạch. Từ trước đến nay họ hoạt động hoàn toàn để trong vòng bí mật, nếu lộ ra không chỉ các huynh đệ trong mạng lưới bị liên lụy mà cả đại nhân nhầm giúp sức cũng gặp nguy hiểm. Sau hai ngày họp họ đã đi đến quyết định cuối cùng:
 - Văn Sơn cậu cải trang thành lính cùng 7 huynh đệ vào trà trộn tốt nhất là đánh gục được số lính canh gác. Giờ Tý có đổi ca nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Sau khi hoàn thành báo động cho anh e bên ngoài bằng cách ném phi tiêu, nếu phi tiêu có sợi dây đỏ tức là an toàn có thể vào, còn dây xanh tức là nguy hiểm mau chóng rút lui. Ta sẽ cùng hơn 10 huynh đệ khác nắm lấy cơ hội mang xe vào đưa hàng đi, sau đó chạy đến khu phía nam có một cửa hàng rượu của chúng ta cất hàng vào đó. Bình cậu nhớ đứng ngoài quán chờ lệnh. Sau 1 canh giờ nếu không thấy bất cứ động tĩnh gì cũng buộc phải rút lui ngay.
 - Nghe rõ thưa đại ca.
 Đêm hô đó khi tiếng mõ làng “cẩn thận củi lửa” vừa chấm dứt tất cả huynh đệ cùng tìm cách vào vị trí ban đầu được giao. Theo đúng kế hoạch ban đầu Văn Sơn lẻn vào khi vừa có tiếng đổi ca gác, huynh đệ nằm vùng bên trong dẫn họ đi vào. Mọi việc tiến hành hết sức thuận lợi theo kế hoạch cho đến khi bao gạo thứ 5 được mang ra thì bất ngờ một toán quan binh gồm người ngựa cầm đuốc bao vây kho thóc. Trần Kiệt thấy tình hình nhanh chóng bảo huynh đệ mở hai con đường máu hai bên cánh tả hữu để rút lui. Vừa đánh nhau với quan binh Văn Sơn vừa bực tức: “Đại ca nhất định là có gian tế báo tin”. Trần Kiệt bảo hắn im lặng, quan binh cũng thấy nhóm người này võ công không tầm thường xem ra rất khó có thể bắt tất lên tất cả dồn lực lên đánh bên mạn tả. Văn Sơn ở bên mạn tả, Trần Kiệt ở bên mạn hữu. Thấy tình hình cấp bách, Trần Kiệt lệnh cho các huynh đệ khác cùng hướng nhanh chóng rút lui tìm cách viện trợ.
 Khi nhóm người chỉ còn 5 người gồm Trần Kiệt và các huynh đệ thoát ra được bên ngoài, Trần Kiệt liền tìm cách cứu các huynh đệ còn ở bên trong. Họ thấy một ao nước, Trần Kiệt lệnh cho 2 người nhanh chóng làm pháo đất càng nhiều càng tốt, 1 người về gọi tiếp viện, còn Trần Kiệt và một người nữa đi huy động người dân quen biết gần đó mượn xoong nồi nhờ giúp đỡ. Rất nhanh sau đó 3 chiếc pháo đất hoàn thành, Trần Kiệt sai người đen ra 3 phía gần chỗ quan binh để ném. Một mặt gọi thêm người dân giúp đỡ khua xoong, nồi ra gõ. Trần Kiệt bí mất theo dõi nhóm quan binh giờ đang áp giải Văn Sơn và một số huynh đệ bị bắt về tra khảo. Nghe thấy tiếng pháo nổ ngựa của quan giật mình hí lên hất tung người xuống, xung quanh lại bắt đầu xuất hiện tiếng kim loại va vào nhau, và tiếng người hô ngày một nhiều một to. Binh lính hoảng sợ tưởng có viện binh đến, chớp nhanh cơ hội Trần Kiệt và nhóm người viện trợ xông vào cứu người. Do quen thuộc địa hình và đã dặn dò dân từ trước họ nhanh chóng trốn thoát vào nhà dân.
 Lúc đó là mờ sáng mọi việc diễn ra trong chớp nhoáng, sáng ngày hôm sau quan binh cho người lục soát nhà dân quanh đó, nhóm người Trần Kiệt vẫn chưa tìm được cách nào thoát ra ngoài. Tình hình lúc này thực ngàn cân treo sợi tóc.
Hoàn chương 16
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .